Giáo viên làm gì cũng thành "Sai"

Đã áp lực vì công việc, cấp trên, cho tới đồng nghiệp, nhưng bây giờ giáo viên cũng phải chịu áp lực với chính học sinh của mình. Việc giáo viên “sợ” học sinh là có thật.
Từ đầu năm học đến nay, đã xảy ra nhiều vụ tranh cãi giữa thầy và trò, giữa thầy và trò về thu học phí, quỹ trường, với những tranh luận sôi nổi mà điển hình là vụ thu quỹ "chăm cô" hay việc nữ sinh đấu khẩu với thầy giáo ngay trong lớp học ở Khánh Hòa...


Theo thầy giáo Nguyễn Thanh An ở Tiền Giang, nghề dạy học hiện nay rất dễ bị tổn thương và dễ bị tổn thương dưới mọi góc độ. Sai lầm là lỗi của giáo viên. Chuyện học sinh đánh giáo viên, học sinh treo cổ, chửi thề, thách thức giáo viên trong lớp không còn là chuyện hiếm hay hạn chế mà ngày càng có xu hướng gia tăng. Ở mọi góc độ, lỗi là do lỗi của giáo viên. Giáo viên phải chịu áp lực vì công việc, họ phải chịu áp lực vì sếp và đồng nghiệp đã từng trải qua chuyện đó, giáo viên phải chịu áp lực vì chính học sinh của mình, và việc giáo viên “sợ” học sinh của mình là có thật. Chuyện học sinh đánh giáo viên, học sinh treo cổ, chửi thề, thách thức giáo viên trong lớp không còn là chuyện hiếm hay hạn chế mà ngày càng có xu hướng gia tăng.


Dù giáo viên có là ai, là người mẫu mực thương yêu học sinh hết mình nhưng nếu đánh học trò dù chỉ một cây vào mông, dù không để lại dấu tích, hậu quả gì cũng là lỗi rất nghiêm trọng và hoàn toàn có thể bị kỷ luật cảnh cáo đến sa thải. Cũng không ai quan tâm lý do vì sao giáo viên làm vậy, cũng như không ai có thể bảo vệ giáo viên.
Ngược lại, một học sinh chửi bới hoặc đánh giáo viên cũng có thể đổ lỗi cho giáo viên vì thiếu kỹ năng mềm, thiếu can đảm hoặc hành vi hỗn láo của học sinh với chính mình.
Cô giáo mắng học sinh. Giáo viên phải chịu trách nhiệm về việc không tuân theo các tiêu chuẩn giáo dục. Dạy học sinh phải có tình thương, chuẩn mực, lời lẽ ngọt ngào. Ngay cả khi học sinh tấn công họ, họ cũng phải chịu đựng.


Nội quy nhà trường không cho phép giáo viên phê bình học sinh trước lớp nên không xin lỗi cũng không được mắng mỏ, chỉ trích. Khi nói đến việc giảng dạy trên lớp, những giáo viên truyền thụ nhiều kiến ​​thức được xem là không đủ vì họ phải hướng dẫn học sinh theo kinh nghiệm và định hướng nghề nghiệp. Ngoài ra, cũng cần rèn luyện tư cách, kỹ năng sống, đạo đức, tham gia các hoạt động trải nghiệm giáo dục, nhắc nhở học sinh về an toàn giao thông đường bộ, tình yêu thương gia đình ... Giáo viên chỉ quan tâm đến việc truyền thụ kiến ​​thức phải không phù hợp với việc dạy chương trình. dạy kém mang tiếng là thiếu trách nhiệm, che giấu kiến ​​thức, không chú ý nghe bài, cẩu thả, thiếu trách nhiệm ...

Đó là lỗi của giáo viên khi giáo viên quá khó tính, thiếu thân thiện, không tạo không khí thân mật, tích cực cho học sinh. Cô giáo quá tử tế, học trò kén chọn, giáo viên mắc lỗi tục tĩu, chuẩn mực giáo dục ...


Học sinh bỏ học, bị điểm kém, ở lại lớp vì giáo viên không biết dạy. Nhiệm vụ của giáo viên là dạy các em đến lớp, còn trách nhiệm của giáo viên là ở lại. Học sinh ngớ ngẩn, vi phạm pháp luật, gây rối giao thông, ... là lỗi của giáo viên khi thiếu quan tâm giáo dục. Việc học sinh không đóng học phí, bảo hiểm y tế, tai nạn, tiền nuôi con,… là lỗi của giáo viên không biết vận động, gây quỹ. Học sinh đánh nhau trong và ngoài trường thường là do giáo viên của họ. Vì cô giáo đã không hiểu được tâm tư, tình cảm và diễn biến tâm lý của học sinh. Đôi khi học sinh tranh luận rằng giáo viên chủ nhiệm lớp nên bị kỷ luật.


Còn nhiều sai lầm khác. Ví dụ, giáo viên phải chịu trách nhiệm về việc học sinh học kém và giáo viên dạy kém. Giáo viên phải chịu trách nhiệm khi học sinh yếu hoặc kém, bất kể quá trình nào. Đội ngũ giáo viên bị hạn chế về tiêu chuẩn, hiệu quả công việc và áp lực ... mà thoát ra ít mà phải chịu, dẫn đến vô cảm nhiều. Những sự cố này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Các thầy cô giáo ngày nay đa phần là “nghề dạy học”, việc chạy theo mục tiêu, thành tích và hậu quả của bạo lực học đường ngày càng trở nên nghiêm trọng.


 

Trả lời
Các trường bắt buộc được đánh dấu *
Bình luận *